Viết cho những bạn trẻ đang hoang mang về chính mình…

0
6752

Gửi các bạn sinh viên năm 1, những bạn vừa mới rớt 2,3,4 câu lạc bộ hoặc nhiều hơn thế nữa,  gửi những bạn đang cảm thấy mình thật vô dụng và hoang mang về sự tồn tại của bản thân….

Có phải bạn đang nghĩ…

Mình chỉ là người kém cỏi… Khởi đầu đại học còn tệ vậy, ra trường làm sao kiếm việc được bây giờ…

Mấy nay lướt Facebook, các bạn sẽ thấy nhiều câu lạc bộ đăng tin hân hoan chào thế hệ thành viên mới. Để rồi các bạn lướt hoài, lướt mãi, chờ hoài, đợi mãi mà vẫn chưa thấy tên mình được xướng lên. Rồi một ngày thấy email có tin, bạn vội vàng mở lên xem, chờ một cái confirmation “Chúc mừng bạn đã trúng tuyển câu lạc bộ!” nhưng đáp lại sự hồi hộp đó của bạn là những dòng từ chối lịch sự nhẹ nhàng…

1 lần không đậu, bạn tự an ủi, hổng sao, câu lạc bộ này mình thi đầu tiên nên xem như rút kinh nghiệm thôi hà

2 lần không đậu, bạn có chút chạnh lòng, mà tặc lưỡi thôi kệ, chắc lần tới mình đậu

Rồi tới lần thứ 3 nhận được tin bạn lại tiếp tục không được một câu lạc bộ khác lựa chọn…

Thoạt tiên, bạn nghĩ là các câu lạc bộ không công bằng. Tiêu chí chấm của họ là gì? Tại sao bạn kia đậu mà bạn lại không đậu? Có sự thiên vị nào ở đây không, hay lẽ nào là họ sợ bạn quá giỏi nên không tuyển vào?

Nhưng rồi bạn lại nghĩ, nhưng mà, nếu thật sự các câu lạc bộ đã công bằng thì sao? Lần này bạn hoang mang thật sự, bạn nghi ngờ khả năng của bản thân. “Chỉ là câu lạc bộ thôi, mình chỉ cạnh tranh có vài chục người mà còn không đậu, vậy mai này mình đi làm thì sao? Có phải mình đã quá ảo tưởng sức mạnh không? Mình tệ dữ vậy luôn sao, đằng nào mình cũng đã từng được giải này giải kia, là lớp trưởng, lớp phó suốt thời đi học cơ mà???”

Rồi bạn thu mình lại, không muốn nói chuyện với bạn bè xung quanh, những người đã may mắn chọn được cho mình một nơi yên ổn để tham gia và hoạt động trong khoảng thời gian đại học. Bạn không muốn trò chuyện với họ vì có chút tủi thân, bạn nghĩ rằng mình chỉ là người thừa, là người thiếu kiến thức kĩ năng, cùng đậu vào một trường nhưng mình không bằng các bạn ấy!

Và cuối cùng, bạn tự hỏi khởi đầu của năm tháng sinh viên đã tệ như vậy, liệu 4 năm đại học của mình sẽ thế nào???”

Vì sao chị hiểu rõ cảm giác của các bạn như vậy? Là bởi vì, chị cũng đã từng trong hoàn cảnh đó :), cũng từng thất vọng về bản thân và tổn thương vô cùng…

Chập chững bước vào ngoại thương, mang tiếng tốt nghiệp từ trường chuyên của thành phố Hồ Chí Minh, chị tự đặt cho mình những kì vọng rất cao và hoàn toàn tự tin là mình có thể đạt được những mục đích mà mình nhắm tới.

Chị hăng hái nộp vào văn phòng Đoàn và chắc mẩm rằng mình sẽ đậu. Nhưng mà chị rớt. Chị nhận được mail thông báo mình không phù hợp, chị hoang mang tột độ. Nhưng chị cũng nhủ lòng rằng, chắc mấy bạn xung quanh giỏi quá thôi. Nhìn cậu bạn thi chung nhóm khoe là đã đậu vào đoàn, chị không khỏi xót xa và ghen tị.

Rồi chị nộp tiếp vào chương trình thi MC của trường. Chị lại rớt. Ủa sao kì vậy, mình cũng hay nổi bật là thuyết trình tốt, dẫn chương trình sống động mà. Chắc do mình lùn, thôi bỏ qua lần nữa vậy..

Rồi chị nộp vào một công việc part time dành cho sinh viên, lần này nghĩ không thể nào rớt được vì đây chỉ là công việc part time thôi mà, mình lại còn năng động và tiếng Anh tốt. Vậy mà chị lại rớt tiếp! Đau đớn hơn là thi chung với chị có một bạn sinh viên trường khác, bạn ấy trao đổi tiếng Anh không suôn sẻ rõ ràng, phần thi trình bày ý kiến nhóm bạn cũng chẳng có gì nổi bật, vậy mà bạn đậu! Không còn gì xót hơn. Chị có thể chấp nhận mình rớt, nhưng lẽ nào bạn đó, mình cũng thua là vì sao, chuyện này chị không thể chấp nhận được!

Và những ngày sau đó là những chuỗi ngày khóc tức tưởi vì cảm thấy oan uổng, cảm thấy tổn thương, cảm thấy tuyệt vọng vì khả năng mình. Khóc mà không dám cho ai thấy vì sợ người khác sẽ nghĩ mình yếu đuối. Khóc vì thầm nghĩ chắc là tương lai của mình cũng xám xịt như những ngày này mà thôi.

Gần 10 năm nhìn lại, những thất bại đầu đời đó là bước ngoặt vô cùng quan trọng để chị trở thành chị của bây giờ. Và tin chị đi, đây là cơ hội để bạn trở thành phiên-bản-tốt-hơn-của-chính-mình.

Thật may mắn là sau gần 1 tuần buồn bã, ủ rũ và khóc lóc, chị đã cố gắng bình tĩnh hơn để nhìn lại những thất bại vừa qua. Và khi đã bình tĩnh rồi, chị mới nhận ra là thì ra mình còn quá nhiều điều thiếu sót, thì ra là mình đã có thể làm tốt hơn

Lúc tham gia vòng thi teamwork cùng các bạn khi nộp vào Đoàn thanh niên, chị đã sai lầm khi nhận vơ thành tích của người khác vào mình. Khi ban giám khảo hỏi ai là người nảy ra ý tưởng cho vòng này, chị đã nghĩ là nếu chỉ nói tên bạn kia thì mình sẽ không được đánh giá cao, nên nhất mực khăng khăng là “Em với bạn X cùng bàn luận”.

Lúc tham gia vòng thi teamwork cùng các anh chị khi nộp cho công việc part time, chị đã sai lầm khi hiếu thắng quá đà, luôn miệng giành nói và thiếu tôn trọng ý kiến của người khác, kể cả đồng đội là một người chị lớn hơn 1 khóa cùng trường. Trái lại, bạn sinh viên trường khác kia tuy nói tiếng Anh không hay nhưng lại mềm mỏng, biết phân tích đúng sai và hướng mọi người đến kết quả cuối cùng.

Lúc phỏng vấn cho công việc part time, chị đã nhận vơ mình là leader vì muốn thể hiện kinh nghiệm dày dạn trong khi bản thân chỉ là tình nguyện viên phát bánh kẹo và múa hát

Lúc thi MC, chị đã không chuẩn bị kĩ và luôn tâm niệm là “mình rất run, rất run” nên đến khi thi thật, quả nhiên chị cũng quá run để trả lời.

Và nhiều nhiều những sai lầm khác nữa, mà có lẽ nếu chị không thi và thất bại ở các cuộc thi trên, có lẽ chị cũng không thể nào nhận ra. Nhờ những thất bại đó, những bài học đó mà chị cố gắng rèn luyện hơn và trở thành một phiên-bản-tốt-hơn của bản thân, vẫn là chị nhưng đã dần khắc phục được những sai lầm không đáng có.

Cánh cửa này đóng lại cũng là cơ hội để bạn mở một cánh cửa khác của riêng mình.Có những chuyện cứ như là duyên số, và thất bại cũng vậy. Chị tin là các bạn cũng sẽ vượt qua giai đoạn khó khăn này và cuối cùng sẽ tìm được “duyên” – là nơi phù hợp với mình, giống như chị của ngày xưa.

Nhờ những bài học đau thương ở trên , chị cố gắng cải thiện và cuối cùng, cũng đã có nơi nhận sự cống hiến và đóng góp của chị. Đó là AIESEC, là Đội công tác xã hội, là FTU Zone, mở đầu cho con đường marketing của chị sau này với các công ty đa quốc gia. Nhiều lần chị thầm nghĩ, nếu như hồi xưa chị chỉ thi một lần, chị đau thương và không dám thử sức tiếp, hoặc nếu chị tặc lưỡi chấp nhận bản thân mình “tệ hơn vợ thằng Đậu” và cứ tàn tàn bước tiếp thì liệu chị có phải là chị Thư của ngày hôm nay được không? Hoặc giả như chị đậu những cơ hội khác, có lẽ chị đã không đủ thời gian tham gia vào AIESEC – nơi đã đóng góp rất lớn trong việc khai phá đam mê marketing của chị. Và có lẽ, con đường của chị đã rẽ sang một nhánh rất khác bây giờ, liệu chị có vui chăng? Nên chị cảm ơn những thất bại ban đầu, vì có thể đó là cái “duyên” đưa chị đến con đường mà chị đã chọn và đang hạnh phúc như bây giờ.

Hỏi để thấy rằng, thất bại không phải là chấm hết, mà thất bại là để mở cửa những cơ hội mới, nhưng nên nhớ rằng bạn chỉ có thể nắm giữ chìa khóa cho những cơ hội tương lai với điều kiện luôn cố gắng để hoàn thiện mình hơn, chứ không phải dậm chân tại chỗ như bé con đã từng thất bại ngày nào.

Chị nghĩ câu chuyện của chị không phải là duy nhất để có thê giúp các bạn tin tưởng hơn vào tương lai của bản thân, vì bạn chính là người nắm giữ tương lai của chính bạn, chứ không phải là một câu lạc bộ, đội nhóm nào hết. Có không ít bài báo viết về chuyện ca sĩ A, ca sĩ B bị công ty lớn từ chối nhưng sau đó lại vụt sáng thành sao ở một công ty khác. Hay có trường hợp ca sĩ ngôi sao chia sẻ là đi thử giọng hơn mấy chục lần mới có công ty nhận làm quản lý. Rồi khán giả chỉ trích các công ty lớn không biết trọng dụng nhân tài.  Ấy nhưng mà chị nghĩ khác một chút. Có thể sẽ có những trường hợp họ không nhận ra nhân tài, nhưng cũng sẽ có những trường hợp khác, đó là qua từng lần thất bại đớn đau, chính những ca sĩ đó đã lớn và trưởng thành hơn, biết được những điểu yếu của mình, họ luyện hát nhiều hơn, luyện nhảy tốt hơn, để qua mỗi lần lại trở thành một phiên-bản-tốt-hơn-của-bản-thân và cuối cùng, chính phiên bản đó đã thuyết phục được công ty quản lý khác. Hay nói cách khác, cuối cùng họ đã tìm ra chìa khóa cho cánh cửa cơ hội của mình.

Hay như mới gần đây thôi, có bạn tâm sự với chị là vừa trượt cuộc thi tuyển internship tại P&G. Nhưng chị có một niềm tin mãnh liệt là bạn sẽ rút được bài học kinh nghiệm, và tìm được nơi phù hợp hơn với mình. Và đúng vậy thật, sau đó bạn đã đậu một chương trình internship cũng khá ngầu dành cho sinh viên, và lại còn trúng tuyển vào Ulead. Và update sau vài năm chị viết và đăng bài viết này thì hiện tại bạn đã trở thành một nhân viên tại P&G rồi nhé ^^

Thất bại, đâu có nghĩa là luôn dẫn tới thất bại, đúng không? 

Tạm kết: Bạn đang buồn. Hãy cứ buồn. Nhưng buồn xong rồi, hãy dành cơ hội cho phiên-bản-tốt-hơn của bạn tỏa sáng!

Chị không mong ước to lớn là có thể làm bạn hết buồn chỉ trong một bài viết. Nhưng chị mong là bạn sẽ từ từ vượt qua nỗi buồn này, và tiếp tục tin tưởng vào bản thân, để tìm được môt nơi phù hợp. Và chị tin chắc bạn sẽ kiếm được một nơi như vậy, là cái “duyên” của bạn. Tương lai bạn là nằm trong tay của chính bạn!

Chị sẽ luôn bên cạnh các bạn trên con đường này!

Yêu thương,

Chị Thư

P/S: Nếu bạn đang đọc bài viết này và tự hỏi “Chị Thư ơi, nhưng em thi không đậu rồi mà vẫn không biết vì sao mình không đậu … Phải biết mình sai ở đâu thì mới cải thiện được chứ chị, giờ em phải làm sao??” … thì xem bài viết này nghen: “Làm sao để thôi lạc lối trong thất bại?”

Bài viết tổng hợp trọn bộ kinh nghiệm thi Management Trainee (Quản trị viên tập sự): Kinh nghiệm thi Management Trainee – Trọn bộ hơn 150 bài viết chi tiết

Cập nhật thông tin về công việc đầu đời tại

Disclaimer: Article includes photos created by Freepik.com

Lưu ý: Tất cả các bài viết thuộc bản quyền của Chương Khởi Điểm, hoặc đã được Chương Khởi Điểm xin phép tác giả. Vui lòng không đăng tải lại hoặc sao chép dưới bất kỳ mọi hình thức trước khi được sự đồng ý của Chương Khởi Điểm.

 

- Advertisement -

FACEBOOK COMMENTS

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here